TRUYỆN VÀ THƠ
của Nhà văn Trần Hoàng Vy
DÃ TRÀNG ĐI ĐÂU VẮNG?
Bãi biển sáng sớm đông người.
Một mình bé vu vơ trước biển. Khỏang cát trắng mịn màng, nước biển và sóng đằm
phẳng phiu như cái sân chơi nhà trẻ. Có điều ở đây người lớn thì đông, trẻ con
thì ít!
Như những lần ra biển trước, bé tìm chơi với những chú dã tràng bé bỏng, chạy
loăng quăng trên bãi biển.
Tuyệt không có một con dã tràng! Sao thế nhỉ? Dã tràng đi đâu vắng? Bé tự hỏi.
Sóng biển nói người lớn không thích dã tràng, tìm bắt cho kỳ hết chúng.
Gió lại thì thầm, dã tràng đang đi tìm…cát mới. Nơi không có dấu chân của quá
nhiều người.
Những vỏ ốc thì thực tế. Rằng dã tràng còn… đang ngủ, với lại bãi biển chưa ai
quét dọn, còn nhiều rác thế. Dã tràng sợ…bẩn nên chưa dám ló đầu ra?
Chỉ có con thuyền ngái ngủ, mơ mộng: Dã tràng kéo ra đảo xa, làm bạn với những
dàn khoan hết rồi…
VỎ ỐC BIỂN
Vỏ xấu, xù xì thế
Mà ôm gió ru hời
Lại nghe mùi vị bể
Bạn gái để lên tai
Nghe hát lời của biển
Bạn trai phùng miệng thổi
Tiếng u u ngân dài…
TRĂNG BIỂN
Tròn xoay chiếc đĩa bạc
Long lanh sóng…thảm xanh
Trăng thuở tròn xoe mắt
Buồn ngủ thành thuyền nghiêng.
NGÔI SAO
Ngôi sao đêm canh biển
Đổi ca cùng sao mai
Con hải âu dậy sớm
Thể dục với thuyền chài!
Có ngôi sao trên mũ
Thức cùng chú hải quân
Ở trong trang vở bé
Sao điểm mười sáng
trưng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét